DmNàng tên Châu BbPha, người sơnFnữ, bông hoa núi Dmrừng
Đẹp xinh đơn Bbsơ, tình trongF trắng cho đời ước Amơ FGọi tên nàng tênBbChâu Pha, gọi tên nàng tênAChâu Pha GmĐôi môi thơFngây thươngCgiọng nói A7 thật hiền hòa
DmNgờ đâu tâm Bbtư nàng đã F trót ôm một nỗiDm buồn
Chiều mưa rơi Bbrơi, nàng hay F đứng âm thầm nhớAai FHỏi sao ngày vuiBbđã mất, hỏi sao lệ dângAkhóe mắt? GmChâu Pha thươngFđau tủiCbuồn cúiA7mặt quay Dm đi
NhưngFrồi một hôm Bbnao, chim Dmrừng lại ríu Frít
Đón Canh chiến Dmsĩ về Gm thăm buônClàng, núi A7đồi
Rượi Dmcần lại mang thêm Bbra, rừng Gmvàng rộng vui câu Aca
Đêm liênC hoan, Châu BbPha nhưChoa xinh đẹp nụ Fcười sáng Dmngời
DmÀ thì ra Châu BbPha đã để Fý thương anh lính Dmtrận
Chiều nao qua Bbbuông, cùng sơnFnữ duyên nồng thắmAtrao FBà con thường trêu BbChâu Pha, niềm riêng thường hayAdấu kín GmNhưng nay ai F ai cũngChiểu nỗi A7buồn Châu DmPha