A Thôi đã muộnF#m rồi, người Ađi qua đời Bmtôi D Thôi đã muộn Erồi, tìnhDyêu xa tầmEvới Am Trên dốc ân Dtình, mùa Exuân quá yên bình A Tình như cơn Egió, thươngDđau xuống vực A sâu. ĐK:
Thôi, mong manh mâyF#mtrời, người Dơi tình đã muộnA rồi D Cheo leo trên ghềnhE7đá, xaAvời ngày tháng mờDxóa F#m Thôi, quên đi quên đi, vết Abuồn một lần hẹnBmhò
Giờ chỉ còn tiếcEnuối, giá băng thêm mà Athôi.
Thôi đã muộnDrồi, đừngA mang theo đờiEtôi D Thôi đã muộnErồi, đừngDcho nhau lời Ecuối A Phong kín ânDtình, mình Etôi kiếp lưu đày A Cuộc tình còn Eđó, nhưng D thôi đã muộnArồi…