Ánh nắng chiều thoáng D phai rồi Hoàng hôn khơi thương nhớ tới xa Em xôi. Nhớ mãi nhớ A muôn đời Một chiều em khóc trong hồn D tôi. Góp hết lại những D câu thề Trả lại cho nhau lúc chia Em ly. Cố nuốt bao A nhiêu lệ Nhìn theo duyên kiếp đi không D về. Rồi hẹn đừng ước Gm mơ Mà tê tái cho người D mong chờ Bm Một chiều nào Em cuối thu E Chợt xao xuyến thương tình A7 thơ Dĩ vãng giờ đã D xa rồi Tình yêu qua như giấc mơ Em thôi. Nhắn gió trao A đôi lời: A7 ”Vì đâu hai đứa hai phương D trời?”